גֹּומֶא m. h. a. ch. (b. h. גֹּמֶא, cmp. אגם, אגמא) bulrush, papyrus. Targ. Is. XIX, 6. Targ. O. Ex. II, 3. Targ. Job VIII, 11 (some ed. גומיא). [Y. Sabb. VII, 10ᵃ bot.; Y. Bets. IV, 62ᶜ bot., v. בגומא.]—Pl. גּוֹמַיָּא, גּוֹמֵי. Targ. Y. Gen. XLI, 2. Targ. Y. Ex. II, 3.—Y. Sabb. VII, 10ᵃ גומי.